Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Bóng đá thời kim tiền và tình yêu

(Đường dẫn đến khung thành) - Bạn hay nhìn một Van Persie chia tay giáo sư Wenger trong niềm vui ngày rời Emirates, một Tevez quay lại nhục mạ Sir Alex và MU khi anh là nữa xanh thanh Manchester. Nó làm tôi khó chịu và làm tôi nhớ cầu thủ tôi yêu thích về tài năng lẫn đức độ. Không ai khác chính là anh Grabiel Oman Batistuta, với anh mọi giá trị vật chất trở nên vô nghĩa khi tình yêu đội bóng là vô thượng.



Tương truyền, vào những ngày CLB bóng đá Fiorentina còn đang khốn khó, trong một giấc mơ của ngài chủ tịch CLB lúc đó, Đức chúa trời đã mang một con sư tử đến và trao cho ngài chủ tịch. Trùng hợp thay sau giấc mơ đó cũng là lúc Batistuta đặt chân đến xứ Tuscany khắc nghiệp đầy nắng và gió.



Một ngày hè năm 1991, anh đến CLB nghèo khó xứ Tuscany và biến nó trở thành một trong “bảy chị em” đầy quyền lực ở Calcio ngày đó. Batigol là cả một nửa sức mạnh của Fiorentina khi CLB xứ Tuscany chạm tay vào danh hiệu Cúp Quốc gia và Siêu Cúp Italia năm 1995 và 1996.

Những bữa tiệc vui thường không kéo dài

The Viola trở nên suy sụp sau những vụ làm ăn thua lỗ, bị xuống hạng, rồi những ngôi sao sáng nhất lần lượt ra đi, chỉ mỗi anh. Batigol anh quyết định ở lại…. Kẻ bảo anh dại, người bảo anh khờ. Thậm chí ngay tại Argentina, những đám đông biểu tình yêu cầu anh ra đi, chuyển đến một CLB hàng đầu Châu Âu mà anh xứng đáng chơi ở đó, người ta còn dọa sẽ không gọi anh vào đội tuyển Argentina nếu anh vẫn chơi ở Serie B.

MU, Barca đã gọi, những khoản tiền kếch xù liên tục xuất hiện nhưng anh phớt lờ tất cả. Anh đã ở lại, chấp nhận chơi ở Serie B để đưa The Viola lên hạng 2 năm sau đó.

Niềm vui thăng hạng chưa kéo dài được lâu thì những khủng hoảng về tài chính khiến CLB đứng trước bờ vực phá sản. Năm 2000 sắc tím buồn bã nhìn CLB bán đi đứa con cưng của mình với giá 35 triệu USD cho AS Roma trong sự buồn bã của "Vua sư tử"…

Thế là chia tay xứ Tuscany nghèo khó đến với thủ đô tráng lệ với mỗi buồn không tả.

Thủ đô Italia, mùa thu năm 2000, như một giao lộ định mệnh khi Roma cần một chiến thắng trên sân The Viola để đoạt Scudetto đầu tiên sau mấy chục năm chờ đợi. Phía bên kia chiến tuyến, sắc tím rệu rã, vô hồn khi hai chữ phá sản treo lơ lửng trên đầu CLB cùng bờ vực xuống hạng. Trên sân Artemio Franchi, CĐV vẫn cuồng nhiệt gào thét, cổ vũ cho đội nhà nhưng không khỏi chạnh lòng khi thấy Batigol dốc bóng xuống vòng cấm địa. Hai đội giằng co trong thế cân bằng cho đến khi một trong những giây phút kì diệu nhất của bóng đá xảy ra.

Batigol nhận bóng từ đồng đội cách khung thành Fiorentina khoảng 18m, anh tung một cú vô lê thần sầu tung nóc lưới Fio. Dấu chấm hết cho mọi nỗ lực trụ hạng của Fiorentina và Roma đặt một chân lên lễ đài vinh quang.

Bốn khán đài Artemio Franchi câm lặng, những lá cờ sắc tím rũ rợi buông xuôi, màu bã trầu phất phớt trong reo hò sung sướng, nhưng bên dưới sân cỏ là một khoảnh khắc vĩ đại. Những ai từng chứng kiến khoảnh khắc này có lẽ đều thấy nghẹn đắng nơi cổ họng, không thốt được nên lời.


Batigol đã ghi bàn như anh thường làm, nhưng đó là 1 bàn thắng vào lưới Fiorentina, nhát dao chí mạng đưa The Viola xuống địa ngục. Đồng đội chạy đến chia vui, nhưng Batigol không giang tay đón nhận… anh cúi đầu lặng lẽ đi, không ăn mừng, không một nụ cười, không gầm thét hay dương khẩu súng ăn mừng như thường lệ mà anh lại bật khóc…




Cả sân vận động lặng đi, màu bã trầu thôi reo hò, ngượng ngùng, kinh ngạc nhìn tiền đạo của mình. Phía bên kia chiến tuyến, những chiếc áo tím bấu chặt lấy logo của đội bóng mình, ngóng theo dáng lầm lũi của Batigol và rồi họ cũng khóc, khóc cho Fio và cho cả đứa con cưng một thời của họ…

Sau đó rất lâu, dù màu bã trầu hay màu tím, tất cả đều cùng nhau vỗ tay rất lâu tán thưởng bàn thắng của Batigol. Với AS Roma, họ biết rằng tiền đạo mới của họ đã rất chuyên tâm trong sự nghiệp của mình, tận tụy hết lòng cho dù anh thi đấu cho ai và trái tim anh đang ở đâu. Với Fiorentina, họ biết rằng thần tượng của họ chưa bao giờ quên dòng máu Florence chảy trong huyết quản của mình, cho dù có vô tình đẩy CLB của họ xuống hạng, thì cách biểu lộ cảm xúc đó, vẫn không thôi khiến họ yêu anh nhiều hơn.

Đó là một khoảnh khắc khó quên trong thế giới bóng đá, nơi sự son sắt, thủy chung trở nên yếu đuối trước đồng tiền và lòng đố kị, nơi mà cầu thủ buộc phải nghĩ cho mình nhiều hơn trong sự ngắn ngủi của nghiệp quần đùi áo số.

Scudetto năm đó cũng là danh hiệu lớn nhất trong suốt cuộc đời của Batistuta. Nếu không có cuộc chia ly buồn năm đó, Batigol vẫn sẽ là một ông vua không ngai, nhưng có hề gì khi trong bóng đá, danh hiệu không phải là tất cả, chỉ có những khoảng khắc diệu kì mới khiến người ta trở nên bất diệt.
Hãy đến thành Florence bạn sẽ thấy tượng của Batigol ở giữa lòng thành phố và bạn hãy thử hỏi bất kỳ ai ở Florence về vua sư tử họ sẽ nó cho bạn nghe một câu chuyện mà không phải kể về simba mà là Batigol. Ở Florence có câu nó "Đầu tiên là Batigol, sau đó đến chúa và cuối cùng là chính tôi". Và chủ tịch Fio đã từng tuyên bố "Tôi sẽ tự sát nếu để Batistuta ra đi" đây là câu phát ngôn bất hữu.

Chú thích:
Gabriel Batistuta

Thông tin cá nhân
Tên đầy đủ:
Gabriel Omar Batistuta
Ngày sinh:
01/02/1969
Nơi sinh:
ReconquistaArgentina
Chiều cao:
1.85 m (6 feet 1 inch)
Vị trí:
Tiền đạo
Đội trẻ
1987–1988
Newell's Old Boys
Chuyên nghiệp
Thời gian
Câu lạc bộ
Số trận thi đấu
(Bàn thắng)
1988–1989
Newell's Old Boys
24
(7)
1989–1990
River Plate
21
(4)
1990–1991
Boca Juniors
30
(13)
1991–2000
Fiorentina
269
(168)
2000–2003
Roma
63
(30)
2003
 Internazionale (loan)
12
(2)
2003–2005
Al Arabi
21
(25)
Total

440
(249)
National team
1991–2002
Argentina



Huỳnh
Đường dẫn đến khung thành

Share this article :

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More