Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

[Zonalmarking Series] [20 đội hình của thập kỉ 2000 – 2010] #13: Chelsea, 2004 - 2006

(Đường dẫn đến khung thành) - Mọi người đều nhớ thành tích bất bại của Arsenal trong mùa giải 2003-2004, nhưng chẳng mấy ai để ý rằng, vào mùa giải ngay sau đó, Chelsea chỉ thua đúng 1 trận, thất bại bất ngờ 0-1 trước Manchester City.

Jose Mourinho trong thời gian đó đã được thừa hưởng mội đội hình tuyệt vời, với những bản hợp đồng chất lượng vào mùa hè đó như Didier Drogba, Cech, Carvalho, và Ferreira, những nhân tố quan trọng trong chiến thắng thuyết phục của Chelsea trong mùa giải 2004-2005, bỏ xa đội nhì bảng là Arsenal với 12 điểm. Mùa giải đó, Chelsea cũng đã lập kỷ lục về số bàn thua ít nhất trong một mùa Premier League với chỉ 15 pha lọt lưới trong 38 trận, trong đó có đến 25 trận giữ sạch lưới.

Chelsea tiếp tục bảo vệ được danh hiệu vô địch vào mùa giải sau đó, thua nhiều hơn 4 trận so với mùa trước, nhưng lại lập được kỷ lục bất bại trên sân nhà với chỉ 1 trận hòa duy nhất với Charlton. Mùa giải đó, tuy tỷ lệ cầm bóng không cao, nhưng Chelsea đã chơi một thứ bóng đá tấn công trải rộng hơn nhiều so với mùa giải trước (mặc dù số bàn thắng ghi được là không khác).

Mourinho đã sử dụng sơ đồ 4-3-3 rất hiệu quả nhờ sự phổ biến của sơ đồ 4-4-2 ở Anh vào thời điểm đó. Mourinho nói:
"Hãy nhìn xem! Nếu tôi có một tam giác tiền vệ với Claude Makelele chơi thấp nhất, tôi sẽ luôn có lợi thế trong các cuộc đối đầu với 2 tiền vệ trung tâm đứng ngang hàng trong sơ đồ 4-4-2 thuần túy. Lý do là chúng tôi luôn nhiều hơn họ 1 người. Nếu những đợt tấn công bắt nguồn từ Makelele, ai sẽ cản anh ta? Nếu không có ai, thì Makelele mặt nhiên sẽ có thừa thời gian để quan sát toàn bộ sân đấu và lựa chọn cách tất công tối ưu. Nếu có người áp sát ngay lập tức, thì ít nhất 1 trong 2 tiền vệ trung tâm còn lại sẽ hoàn toàn tự do. Nếu họ kéo các cầu thủ từ hai bên cánh vào thì những cầu thủ chạy cánh, hoặc hậu vệ cánh của tôi sẽ xé toạc cánh đó ra. Không có cơ hội nào để cho 4-4-2 thuần túy có thể đánh bại chúng tôi!"










Lời phát biểu trên là một tổng kết hoàn hảo cho những ưu thế mà hàng tiền vệ 3 người khi đối đầu với 4-4-2 truyền thống, đủ để bất kỳ một câu phân tích cụ thể hơn về vấn đề này trở nên ngốc nghếch.

Nhưng có lẽ phải bổ sung (đúng ra là nhấn mạnh) thêm một chút, Mourinho nói về một tiền vệ "bổ sung", có nghĩa là, ông đang ngầm khẳng định khả năng thu hút cả 2 trung vệ của tiền đạo cắm duy nhất trong sơ đồ này. Và đó mới là yếu tố quyết định.

Một vấn đề khác trong hệ thống chiến thuật của Chelsea thời gian này là nhiệm vụ hỗ trợ tấn công của các hậu vệ cánh, những người được yêu cầu tạt bóng vào trong nhiều hơn là xâm nhập ghi bàn. Các cầu thủ chạy cánh trở thành lá chắn, thành "chim mồi" để kiến tạo không gian băng lên cho các hậu vệ cánh, những người sẽ tung đường chuyền quyết định cho Drogba ở bên trong.

Thêm nữa, Mourinho sẵn sàng sử dụng tiền đạo là Eidur Gudjohnsen  như là một tiền vệ hỗ trợ chơi bên cạnh Frank Lampard để biến sơ đồ 4-3-3 thành 4-1-4-1. Và điều thú vị ở đây là, Frank Lampard đã có thể chơi tốt ngay cả khi phải đá cặp với một cầu thủ có thiên hướng tấn công nhiều hơn cả anh. 

Mourinho muốn các cầu thủ chạy cánh của mình phải đảo cánh liên tục. Và Arjen Robben cộng với Joe Cole đã làm tốt hơn nhiều so với Damien Duff hoặc Shaun Wright-Phillips, đặc biệt là cầu thủ người Hà Lan: anh ta đơn giản là không thể ngăn chặn.

Trúc Phong
Nguồn: zonalmarking

Share this article :

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More