Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Tính cách bùng nổ của Sir Alex đã truyền sức sống cho M.U như thế nào?

(Đường dẫn đến khung thành) - Một bài viết từ Football Burg để tôn vinh Sir Alex

Sir Alex Ferguson
Đầu mùa xuân năm 1999, khi cú ăn ba hiện ra mồn một trước mắt Manchester United, bà tôi đến London thăm tôi. Là người Ấn, bà chưa từng xem bóng đá, nhưng vì đam mê điên cuồng của đứa cháu trai, bà đã thoải mái xem hết nửa cuối mùa giải vinh quang nhất của Manchester United. Và rồi, vào một đêm đầy gió, trong bữa tói, bà nói với tôi rằng bà có cảm giác như ở khắp nước Anh chỉ có 2 người vui sướng mỗi khi United ghi bàn: Cháu của bà và “người đàn ông đeo kính nhai kẹo cao su”


Cảm giác trên chính tài sản lớn nhất mà Sir Alex Ferguson đã để lại cho người kế nhiệm, cũng là nguyên nhân cho mọi thành công của ông, câu khẩu quyết đã ngấm vào máu của mọi cầu thủ M.U và Manucians: “Cả thế giới đều ghét chúng ta, nhưng chúng ta không quan tâm!”


Đó không chỉ là lý do khiến ông ký hợp đồng với những cầu thủ cứng cỏi và giàu quyết tâm như Roy Keane, Eric Cantona, hay ở một mức độ thấp hơn là Nemanja Vidic và Wayne Rooney, mà còn là phương tiện để ông đào luyện phẩm chất cho những cầu thủ bị ghét bỏ kiểu như David Beckham và Cristiano Ronaldo thành những người hùng bóng đá.

Beckham đã trở thành một cầu thủ xuất sắc hơn nhiều so với những gì anh ta có thể làm: Một cầu thủ chạy cánh chơi bóng chỉ với 1 chân, không có tốc độ hoặc kỹ thuật gì đặc biệt để có thể so sánh được với Giggs và Kanchelkis nếu không có kỹ năng tạt cánh xuất sắc. Sau khi bị dính thẻ đỏ trong trận gặp Argentina ở World cup 1998, một câu chuyện huyền thoại của bóng đá đã xuất hiện: Chàng chiến binh quả cảm của nước Anh, sau khi chiến đấu và đánh mất vinh quang trên chấm penalty, đã biến thành một con cừu đen quái dị, tai tiếng và nhu nhược, quấn quýt quanh các phương tiện truyền thông và hẹn hò với ngôi sao đỏng đảnh của Spice Girls. Hình nộm Beckham từ đó bị mang ra đốt, còn hình ảnh của anh thì bị săn đuổi, và lạm dụng hơn bao giờ hết. Ferguson có thể xử lý cái kiểu cầu thủ bóng đá nửa người mẫu đồ lót, cái thứ quỷ ám bị mang ra làm công cụ để cả đất nước thù ghét The United như thế nào?

Sự nghiệp của Beckham sau thời gian đó chính là minh chứng cho sức mạnh tuyệt đối của Sir Alex. Ông biết anh thành một trong nhữn tiền vệ tốt nhất của thể hệ mình. 

Điều này cũng xảy ra với Ronaldo, và kết quả thậm chí còn ngoạn mục hơn, sau những điều tồi tệ nhất đổ lên đầu cầu thủ chạy cánh này khi anh kích động trọng tài giơ thẻ đỏ cho Rooney ở World cup 2006, bầu không khí xung quanh Ferguson trở nên nặng nề hơn bao giờ hết: Ông buộc phải im lăng và trả lời hết sức thận trọng các câu hỏi của báo giới. Những lời chỉ trích từ công chúng Anh và sự lo lắng của các phóng viên về việc cầu thủ người Bồ sẽ bị bắn rất nhanh lên ghế dự bị, theo những người trong cuộc, không làm cho HLV người Scotland lay chuyển lòng tin vào tài năng tuyệt đối của mình. Thậm chí, anh em nhà Glazer, những gã trọc phú tham lam của Man United, những người không xem xét bất cứ thứ gì ngoài bảng cân đối tài chính cũng không dám động chạm đến quyết định của ông ấy.

Ta thường quên mất rằng, trước triều đại của “Ông già gân”, Manchester United cũng đã nhận được rất nhiều ánh mắt thiện chí không chỉ từ lịch sử lẫy lừng, mà còn từ những điều tồi tệ nhất mà họ từng phải đối mặt: Những tin tức bi thảm từ tai nạn máy bay kinh hoàng từ Munich về Manchester, và những giọt nước mắt của những người hâm mộ Liverpool đã nhỏ xuống sau cái chết của Duncan Edward. Tất nhiên, những kinh hoàng của người hâm mộ bóng đá ngày ấy không khiến những áp lực tâm lý về tình trạng thù địch của fan hâm mộ nước Anh đổ lên đầu Ferguson giảm sút đi chút nào, nếu không muốn nói là tăng thêm. Và người kế nhiệm ông, người cũng sở hữu cái nghiêm khắc và nóng nảy của dân Scotland, sẽ tiếp tục, hay lặng lẽ vứt bỏ nguyên tắc huấn luyện của ông? 

Mặc dù có những điểu tương đồng giữa 2 nhà quản lý, sự khác biệt về thái độ có thể sẽ là minh chứng thú vị cho phong cách tương lai của The United.

Nếu Alex Ferguson là Ali, thì David Moyes chính là George Foreman: Lạnh lùng và kiệm lời. Norman Mailer đã mô tả Foreman như sau: “Đôi tay như tách khỏi cơ thể anh… chúng giống như cặp súng luôn giắt trên thắt lưng người thợ săn, sẵn sàng nhả đạn bất kỳ lúc nào”. 

Có lẽ khí chất của Moyes là lý do chủ yếu khiến ông được lựa chọn là người kế vị Alex Ferguson. Manchester United, sau tất cả, sẽ tiếp tục công cuộc báo thù nỗi ô nhục chưa nguôi ngoai khi xuống hạng gần một phần tư thế kỷ sau triều đại của Sir Matt Busby. Tính cách bùng nổ của Ferguson đã từng là những gì M.U cần để làm hồi sinh đội bóng, nhưng ngọn lửa lạnh lùng của Moyes mới là điều cần thiết cho United lúc này, sau sự ra đi của tượng đài bất tử của thế giới bóng đá, ông già đeo kính và nhai kẹo cai su, người trông rất dễ bị tổn thương vừa xuất hiện gần đây.

Trúc Phong
Đường dẫn đến khung thành

Share this article :

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More